Thứ duy nhất nằm ngoài tầm kiểm soát của mình là giọt nước mắt.
- Chi Quỳnh
- Jan 30, 2021
- 3 min read
#ECNNTT 13
Đọc câu trên xong, khoan hãy vội định nghĩa “giọt nước mắt” đi kèm với “ nỗi buồn”, ở đây ý mình là, giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Khác nhau đó, mình để dưới đây một số hình ảnh về giọt nước mắt được nghiên cứu dưới kính hiển vi về sự khác nhau dựa trên các cảm xúc mỗi người nè.
“Thế giới trong giọt nước mắt: Nước mắt có thể phản ánh trực tiếp cảm xúc con người.”
Chuyện là hôm qua, đặt Facetime với bạn ở góc bàn xong, mình lựa một video ngẫu nhiên để xem trên máy tính rồi ăn tối. Thay vì nghe bài hát như mọi ngày, mình quyết định nghe nhạc Táo Quân. Có gì đâu, sắp cận kề ngày Tết, đầu mình chạy trước trạng thái: “Nghỉ học đón Tết” cho đỡ nhớ nhà đêm 30 ấy mà. Nằm ngoài dự đoán và kiểm soát, thì ngay sau khi cười té ghế 15 giây đầu, mình bắt đầu chảy nước mắt. Hình dung thử vừa cười ngất lên ngất xuống nhưng mắt lại đỏ xong ướt giàn giụa thì thành thật, mình cũng không dám soi gương lúc đấy luôn =))). Bình thường khi mà xem một đoạn video em bé cười khúc khích, hay các bé động vật được cứu trợ khi gặp hoạn nạn mình đã “lén” chảy nước mắt vì thương rồi, nhưng khi được xem lại một kỉ niệm thời bé, hay một chương trình mình yêu thích lúc nhỏ, mắt mình giàn giụa tèm lem từ lúc nào không hay và ửng đến hồng cả hai má.
Để mà miêu tả cho những ai chưa từng rơi giọt nước mắt này, mình chỉ có thể dùng phép so sánh để giúp cậu hình dung thôi:
Người ta ví một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ và giúp cho cơ thể cũng như tâm trạng của con người được cải thiện hơn, thì giọt nước mắt của sự hạnh phúc này, có lẽ, bằng mười nụ cười và giúp cậu tái sinh cả thể xác lẫn tinh thần vậy.
Nói đơn giản và dễ hiểu hơn, là khi lau đi những giọt nước mắt ấy xong, cậu sẽ thấy nhẹ đi một chút áp lực cuộc sống xô bồ ngoài kia, thêm một chút động lực để hoàn thành những ước mơ dở dang, thêm nhiều tình yêu thương hơn cho bản thân để chia sẻ với mọi người, và hơn hết, là biết ơn với những gì đang diễn ra xung quanh cuộc sống này, ít nhất với mình là như vậy. Mình vui vì mình còn nhà để về, mình còn được gia đình chăm sóc, còn trí nhớ để cất giữ những kỉ niệm, cất giữ những ký ức thời xưa, còn sự quan tâm từ người thân, còn tình yêu thương từ bạn bè dành cho mình và điều quan trọng nhất, mình còn cơ thể khoẻ mạnh này để được sống và làm những gì mình mong muốn. Nghĩ như vậy thôi, mình đã thấy biết ơn rồi, nói gì đến việc được xem Táo Quân hàng mấy chục năm nay, một chương trình mà mỗi năm các nghệ sĩ hài tập duyệt ngày đêm để diễn vỏn vẹn trong 2 tiếng cho các con dân được vui vẻ vào thời khắc giao thừa đêm 30. Bên cạnh niềm vui ấy, là sự đồng cảm của mình với những vất vả để tạo nên “Gặp nhau cuối năm” – cái nghề làm dâu trăm họ. Một sân khấu hoành tráng bài bản, ít ai để ý rằng sau ánh đèn, là những đêm tập luyện không ngừng nghỉ của hàng chục nghệ sĩ.
Cũng như Táo Quân,
Những dự án đẹp được trưng bày,
đâu phải ai cũng hiểu được việc người ta mất bao lâu để hoàn thành.
Những toà nhà kiến trúc đồ sộ nổi tiếng,
giá như ai cũng biết người kiến trúc sư mất bao lâu để lên ý tưởng cuối.
Những sản phẩm nghệ thuật, những video thoả mãn con mắt,
nào ai thấy được trước đó phải sắp xếp bố cục và trình tự ra sao.
Hơi lan man nhỉ, chấm dừng, tạm dẹp chủ đề “đồng cảm” này sang một bên cho ngày khác. Hôm nay mình chỉ muốn viết đến đây, viết về sự biết ơn và giọt nước mắt của hạnh phúc. Video mình xem được gắn ở dưới nha, cảm ơn cậu đã đọc bài ❤️
Comments